---=== Trường THPT Sông Đốc ===---

https://thptsongdoc.edu.vn


Chùm thơ của Thầy Trần Đức Tín

Một số bài thơ do Tín sáng tác.

Rồi mình cũng xa lạ nhau

Rồi thì mình cũng đã xa lạ nhau
Thôi khát khao những yêu thương cháy bỏng
Em bên ai, đã không còn quan trọng
Dù đôi lúc anh day dứt con tim

Rồi thì mình cũng đã xa lạ nhau
Biển Cà Mau của những ngày nổi gió
Sóng bạc đầu gào kêu tên ai đó
Riêng góc trời, anh nhặt hết tiếng kêu

Ừ thì mình cũng đã xa lạ nhau
Tình yêu mới trong em còn trăn trở?
Em bây giờ có còn yêu sắc tím?
Chuyện tình mình: một màu tím hoa Sim!

Ừ thì mình cũng đã xa lạ nhau
Thôi mộng mơ những yêu thương huyền thoại
Con đê ngày nào vẫn cứ dài thoai thoải
Anh một mình, đi mãi với cô đơn

Rồi thì mình cũng đã xa lạ nhau
Phải không em trăng có tròn, có khuyết?
Chẳng bao giờ... Chẳng bao giờ em biết
Cuộc đời anh đã khuyết về nơi em!
Trần Đức Tín - 01/08/2014.

Trăng ru tình

Ta ru tình bên trăng êm đềm
Trăng ngân sầu lên vang đêm đêm
Buồn say đâu đây nghe quay cuồng
Môi mềm, tay gầy nâng trăng suông...

Nàng ôi! Đêm nay buồn miên man
Vương tình trăng sầu đi lang thang
Ta ngồi đan tình quanh cung Hằng
Thanh âm rung người: trăng ăn năn!

Sương nương châu thân lên lưng chừng
Tiêu điều non cao bên yên khê
Ta ru tình cho trăng rơi tàn
Chuông chùa ngân dài... vàng quan san...

Trần Đức Tín - 01/09/2014.

Anh xin trả lại

Tình yêu này anh trả lại hư vô
Theo cơn gió cuốn trôi đi mãi
Trong đêm tối anh miệt mài sắp xếp
Cuộc đời anh em đảo lộn tự bao giờ...

Rồi chúng mình cũng đã xa lạ nhau
Như người dưng trong buổi chiều ngược gió
Hạt gió nào của một thời trẻ dại
Nay xin đừng, đừng thổi nữa tình ơi!

Anh trả lại đêm sâu nền kí ức hoang tàn
Màu rêu phủ đậm hơn màu mực tím
Em nhận nhé! Hay vứt đi... cũng được 
Giữ làm gì? Giờ có khác được đâu...

Rồi chúng mình cũng đã xa lạ nhau
Hãy gửi nốt cho nhau những lời thề hẹn
Hay đốt lên thành tro tàn vĩnh viễn
Không bâng khuâng, tưởng tiếc nữa làm gì

Hối hận rồi! Ừ phải, hối hận rồi
Giá lúc trước ta chưa từng gặp mặt
Thì giờ anh đâu cần phải đốt
Hay phải vứt vào tiềm thức đau thương

Nhân danh ai? Chúa còn trên thập giá
Đến bây giờ vẫn quằn quại đau thương
Vẫn gào kêu, rỉ máu nóc giáo đường
Như thân anh đã một thời đóng đời mình trên tình lỡ!

Lang thang

Anh hay bảo ưa giang hồ phiêu bạt
Nên đến giờ anh cứ mãi lang thang
Đến xuân nay hai mươi mấy năm trường
Nhưng vẫn chưa dừng chân nơi bến đợi

Mắt ưu tư anh thường nhìn đăm đắm
Khi ráng chiều khuất dạng dưới hàng cây
Chẳng suy tư nhưng cũng chẳng mỉm cười
Chỉ biết rằng lòng mình buồn vô tận...

Tình yêu ư? anh đây có rất nhiều
Nhưng bấy nhiêu chưa xây thành hạnh phúc
Thân tha hương đâu dám mong đợi gì
Đành giấu lệ vùi tình nơi viễn xứ!

Chân cô đơn ra đi khắp mọi miền
Áo sờn vai, bạc màu đôi vết rách
Em không thương kẻ phong trần trôi dạt
Nên suốt đời anh vẫn mãi lang thang...

Nước mắt thì có mặn lắm không em...

Nước mắt thì có mặn lắm không em?
Bao lâu rồi tôi không còn biết khóc
Thuở thiếu thời hồn nhiên vô tư lắm
Đâu đau buồn nên chỉ biết yêu thương

Lớn đôi chút chen chân giữa bụi đường
Khô cằn quá và nhiều đau đớn nữa
Dần cũng quen nên thành người vô cảm
Sầu khổ lắm chỉ nhếch miệng cười khinh bạc

Năm tháng qua đi như không còn cảm được
Sáng giật mình vài sợi bạc phai phai
Rồi mới hay: Ừ! cũng đã già ra dáng
Có được gì ngoài những vết chai khô?

Khóe vẫn khô không giọt nước mắt nào
Dẫu cay đắng đã nhiều vô số kể
Nay gặp em hỏi câu ngây ngô quá:
Nước mắt thì có mặn lắm không em???

03/05/2014.

Van em

Tôi đã phiêu du nửa cuộc đời
Em có tìm gì được ở tôi ?
Bao năm ngang trái lòng tuyệt vọng
Trên lối cuộc đời chỉ một tôi

Chỉ còn sót lại mảnh hồn điên
Vài dấu vết cũ mối tình riêng
Trái tim khô cằn, đôi vết máu
Một dáng phong trần sầu triền miên...

Chỉ bấy nhiêu thôi có đủ không
Chỉ là ngọn lửa sưỡi ấm lòng
Mỗi khi đông về không lạnh lẽo
Mấy độ thu tàn kéo ngang sông...

Tìm gì cho lắm em tôi ạ 
Khi đời giông bão lấp ngang trời
Còn gì sót lại cho đôi lứa
Một mảnh tình chung cả một đời ?

Chỉ bấy nhiêu thôi em tôi ạ
Yêu thương xin gửi cho người ta
Tôi đây không đáng, van em đấy
Xin em đừng thắp sáng tình ta...

 

Xuân của tôi

Xuân không mùa, không tháng cũng không năm
Xuân đến với tôi vào một ngày êm ấm
Không rền vang, không sắc màu rực rỡ
Xuân đầu đời là xuân thuở gặp em.

Tôi vẫn nghĩ xuân là của đất trời
Của tạo hóa gieo mầm cho nhân thế
Chợt thảng thốt, bây giờ tôi mới hiểu
Xuân đẹp nhất là tình của em tôi.

Ai dám bảo xuân đến rồi sẽ đi
Tôi vẫn thấy xuân trong màu mắt biếc
Buổi gặp nhau lặng nhìn nhau xao xuyến
Mái tóc mềm tràn ngập cả hồn tôi.

Khuôn mặt em bất giác đẹp rạng ngời
Như hoa cỏ từ muôn xuân ẩn hiện
Tôi lạc lõng từ triệu nghìn xuân trước
Bàn tay nàng nâng đỡ lấy tình tôi.

Thế là xuân tôi không hỏi chi nhiều
Chỉ ánh mắt mình nhìn nhau tha thiết
Hoa cỏ cười, trăng sao cũng sáng theo...

Thế là xuân hai mươi mấy năm trường
Tôi chỉ biết một mùa xuân duy nhất!

Thế là xuân tôi chẳng hiểu chi nhiều
tôi chỉ biết mùa xuân tử em đến!!!

Cần Thơ, 20 - 02 - 2013.

Thu trắng

Em đứng đó, gió thu vi vút gọi
Tôi ngang qua, mà sao xa... mà sao xa...
Áo dài tung bay thoảng hương nhài
Tôi tìm hương áo năm tháng qua...

5 năm, 7 năm, rồi 10 năm
Ngang qua bao lần chẳng phân vân
Xa rồi phải không em?
Vâng! xa lắm lắm...
10 năm hoa nắng rớt êm đềm...

Em đứng đó. Áo trắng, tôi cũng trắng
Nắng trắng, sương trắng, đời tôi trắng
Hoa rụng! Mùa thu, tôi đứng lặng...
Em chết, mùa thu cũng chết theo!

Tôi đứng đó
Em đứng đó
Nhìn nhau
Áo trắng, trắng mái đầu
Xanh xao lá rụng, vèo vèo heo mây...
Cần Thơ, 03/01/2012

Chiều nao ???

Đâu phải chiều ngày xưa
Sao tôi buồn như rứa
Đâu phải chiều cô quạnh
Sao lòng thấy lạnh tanh?

Đâu rồi ngày tháng xanh
Tôi tìm trong vô vọng
Gió thu và cát bỏng
Thổi lòng ai mênh mông...

Có phải không chiều nay
Là chiều xưa nhung nhớ
Lẫn hồn trong mây khói
Bay đi tìm vẩn vơ...

Dẫu rằng em bên tôi
Trong chiều xưa xanh biếc
Một chiều xưa tình tự
Nhưng hồn tôi bơ vơ...

Ai biết đâu vần thơ
Tôi viết cho người ấy
Hay chiều xưa thu rụng
Để nghìn chiều ngẩn ngơ...

Cần Thơ - 17/03/2011

Anh sẽ đến

Anh sẽ không đến bên em trong lúc em quá vui
Vì biết đâu anh là người mang khổ ?
Thoáng thấy anh buổi đầu em vui sướng
Nhưng cả đời em gánh nỗi cô đơn...

Lúc em buồn, anh cũng chẳng đến bên em
Vì anh biết em cần sự yên lặng
Những trăn trở, em dày vò kí ức
Để em tìm ý nghĩa cuộc đời em!

Nhưng em ạ! Mai sau anh sẽ đến
Đến cùng em, lúc em chẳng cần anh
Vì sao thế ? - Đừng hỏi anh như vậy
Câu trả lời là chỉ một tình yêu!

Trong một ngày mây gió cũng bơ vơ
Hồn em lạc trong muôn vàn cô quạnh...
Vắt cùng kiệt những giọt đời hoang dại
Trắng tay rồi, anh sẽ đến cùng em!!!

Cần Thơ - 11/03/2011

Tác giả: Trần Đức Tín

Nguồn tin: CLB Thơ Văn - Trường THPT Sông Đốc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây